|
Ðọc tên thi phẩm sau đây, sực nhớ truyện Tam Quốc. Do “bị” Lưu Huyền Ðức “tam cố”, Khổng Minh phải rời “thảo lư” lên đường giúp Lưu săn hươu. Mấy chục năm đầy sóng gió, quân sư đôi khi có nhớ “gian nhà cỏ”?
Vào năm làm bài Hề... (trước 1975) Tô Thùy Yên đi chưa xa, thế mà ông đã tưởng tượng ngày trở lại. Nói tưởng tượng, vì thời cuộc lúc ấy đâu dễ dàng cho bất cứ ai “lẳng lặng đi đi khuất, trong lãng quên xanh hút thời gian”.
Dù sao, thi sĩ “trở lại gian nhà cỏ” là để vui thú điền viên, để “lòng ta vô sự, ta vui vẻ”, có thực chăng? E không đâu. Vô sự lối gì mà, chẳng hạn, đứng “ngắm gốc cây nứt nở vỏ” lại “nghĩ tới bao điều thầm lặng lớn (mà) trí ta không đủ lực đo lường”! Thường xuyên bị “bao điều thầm lặng lớn” ám ảnh, là Tô Thùy Yên đó. Đi hay về, vẫn cứ bị “ám” nặng thôi.
Quân sư tính toán chuyện quân, đánh được một trận Xích Bích thích chí. Nhà thơ băn khoăn chuyện cây nứt vỏ, viết nên trăm câu thơ một hơi, chắc cũng thích chí.
(Thu Tứ)
Tô Thùy Yên, “Hề, ta trở lại gian nhà cỏ”
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ Giữa cánh đồng không, bên kia sông Trống trải hồn ta cơn gió rã Tiếng tàn tàn rụng suốt mênh mông
Hừng đông hùng vĩ và thanh thản Sương hứa nguyên ngày nắng rực say Ta dậy khi gà truyền nhiễm gáy Chân mây rách đỏ vết thương dài
Ta ngồi trước ngõ nghe xao động Trời đất bào thai cựa cựa nhanh Mầm cỏ ngoi ngoi lên rạo rực Con chim chèo bẻo hót lanh chanh
Ta ngồi cho đến khi trời trắng Ðồng ruộng xanh đông đúc tiếng người Ta rảo quanh làng hóng chuyện phiếm Ðời người cũng chuyện phiếm mà thôi
Ở đây, ta có dăm người bạn Phúc tự tâm, không lý đến đời Ở đây, ta có dăm pho sách Và một dòng sông, mấy cụm mây
Dòng sông u hiển trôi vô lượng Dòng sông hiền triết chảy vô tâm Mà ta ngưỡng vọng như sư phụ Mà ta thân thiết tựa tri âm
Lòng ta vô sự, ta vui vẻ Bướm với hoa cùng bay nhởn nhơ Mùa hạ tàn trôi trôi đóm lửa Dòng ngày tháng trắng chảy lơ mơ
Quên quên, nhớ nhớ tiền sinh kiếp Thiên cổ mang mang, thế sự nhòa Trận lốc cười tròn trên quá vãng Ta làm lại cả tâm hồn ta
Buổi trưa như buổi trưa nào đó Tiếng võng đưa đưa tịch mịch mùi Ðiệu hát ầu ơ hoa cỏ lịm Nước mây buồn bã chợt quên trôi
Ta thiếp trong vòm xanh đại thọ Ðời đời giương rộng lượng bao dung Ví dầu ta ngủ không còn dậy Ắt hẳn lòng ta cũng dửng dưng
Chuyện trần thế bấy lâu thanh thỏa Sống một ngày, ta rõ một ngày Thôi vướng mắc dài duyên với nợ Ân oán đời, phong kiếm rửa tay
Còn lại chăng cây đàn lở tróc Gảy mình nghe đôi điệu xưa xưa Còn lại chăng chút u hoài mốc Pha cùng rượu uống đến say thua
Gặp buổi trời mưa bay phới phới Lá cành sáng rỡ sắc hồi xuân Ta nhìn ngọn cỏ, lòng mê mẩn Nghĩ tới đời ràn rụa thâm ân
Sống trên đời, chuyện ghê gớm quá Vậy mà ta sống có kỳ không? Nước mắt ta tuôn khi nghĩ tới Những người đã chết, chết như rơm...
Gặp buổi trời trong dàn bát ngát Ngọn cây ô! đã giát hoàng hôn Cơn gió mơn man bờ bụi rậm Kể dạo quanh vườn chuyện trống không
Ta ngắm gốc cây nứt nở vỏ Gốc cây to đến mấy người ôm Nghĩ tới bao điều thầm lặng lớn Trí ta không đủ lực đo lường
Nên ta phó mặc cho trời đất Trời đất vô ngôn lại bất nhân Nên ta lẳng lặng đi đi khuất Trong lãng quên xanh hút thời gian
Ðêm tối êm ru lời thủ thỉ Bên hè có tiếng dế ca ran Vầng trăng ta thấy thời thơ ấu Mọc lại cho ta thuở xế tàn
Hình như mọi sự đều như thế Kể cả lòng ta cũng thế thôi Các việc vô công làm miết miết Quên tiệt đời ta như nấm mai
Trăng, bạn hiền xưa giờ tái ngộ Ta thức đêm nay chơi với trăng Nghĩ tội thương sau này, mãi mãi Trên mồ ta, trăng phải lang thang
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ Sống tàn đời kẻ sĩ tàn mùa Trên dốc thời gian, hòn đá tuột Lăn dài kinh động cả hư vô
Xa nghe đợt gió lên cơn bão Nhân loại quay cuồng biến đổi sâu Bầy chó năm châu cắn sủa rộ Quỉ ma cười khóc rợn đêm thâu
Cuộc cờ kỳ lạ không bày tướng Ăn sạch quân, trừ lính được thua Hỡi ai tráng sĩ mài dao nhọn Xin nhớ đời không mỗi sắc vua
Hề, ta trở lại gian nhà cỏ Tử tội mừng ơn lịch sử tha Ba vách, ngọn đèn xanh, bóng lẻ Ngày qua ngày, cho hết đời ta.
|
|