|
“Bếp đầu hôm” có “lửa reo cười nhảy múa”. “Bếp vào đêm”, “lửa không ngọn mà màu hồng rất đọng”. Người quây quần quanh bếp cũng từ “chuyện đầu tiên vẫn chuyện một ngày” dần chuyển sang “chuyện bây giờ mở suốt đời nhau”… Sáng hôm sau bếp sẽ là tro nguội, nhưng trong lòng “chúng tôi” vẫn bền bỉ “hồng đọng” thứ than cháy vô cùng ấm áp của tình đồng chí… (Thu Tứ)
“Bếp lửa rừng”
Nguyễn Khoa Điềm
Bếp lửa quây quần suốt mấy anh em Không ai nhìn ai, chúng tôi nhìn lửa Ở đó cháy cùng ý nghĩ Và tỏa hồng trên mỗi trán say mê
Ðêm Trường Sơn. Lá với nước rầm rì Hơi đá lạnh nép mái nhà nghe ngóng Chúng tôi ngồi xòe tay trên lửa nóng Máu bàn tay mang hơi lửa vào tim.
Bếp đầu hôm tỏa sáng hồn nhiên Như trẻ nhỏ - lửa reo cười nhảy múa Nổ lách tách. Bọt sôi trong lõi nhựa Chuyện đầu tiên vẫn chuyện một ngày
Bếp vào đêm còn lại dăm cây Thân lớn nhất chụm đầu im lặng Lửa không ngọn mà màu hồng rất đọng Chuyện bây giờ mở suốt đời nhau
Ðất nước. Tình yêu. Mơ ước mai sau Tên mấy đứa đêm này không sưởi lửa Tên dãy phố ta mơ về gõ cửa Sâu chập chùng giữa than củi lung linh
Bỗng thấy thương nhau hơn khi vai bạn sát vai mình Bẻ củ sắn, chia đôi điều giản dị Bếp lửa soi một dư vang bền bỉ Ơi Trường Sơn đốt lửa mấy năm trời...
Ta vẫn nghe tim bạn đập bồi hồi Trong ánh cuối một ngày kháng chiến Ơi ta yêu phút này đây: khói, cây, những tiếng Cùng bạn mình, như ánh lửa, kề bên
Vẫn như xưa mà như buổi đầu tiên Ta thấy bạn và mình đều có lớn Bạn đã đến những ngày ta sẽ sống Ta cùng về thăm bạn nẻo ưu tư
Và chúng ta với sức trẻ tràn bờ Chân bay tới những nẻo đường có giặc Chia điếu thuốc ngắm chấm lòe quen thuộc Lòng bập bùng những bếp lửa xa xôi
Mai ta đi. Súng vác, đạn gùi Ta về giáp ranh, ta tràn xuống biển Trăm bếp lửa, rải đường, ra trận tuyến Có bếp nào không bóng bạn và tôi...
|
|