“Lữ túc”

của Đỗ Mục




Nhớ nhà quá, mãi mới ngủ được, lại bị cái con nhạn nó kêu phá giấc, nên sáng rồi mà vẫn còn mơ mơ màng màng… Được cái, quán trọ ở ngay bờ sông cảnh rất nên thơ, giụi mắt xong, trông ra, có ngay hứng để sáng tác.

Nguyên văn

Lữ quán vô lương bạn
Ngưng tình tự tiễu nhiên
Hàn đăng tư cựu sự
Ðoạn nhạn cảnh sầu miên
Viễn mộng quy xâm hiểu
Gia thư cách đáo niên
Thương giang hảo yên nguyệt
Môn hệ điếu ngư thuyền.


Dịch nghĩa

Nơi quán trọ không có bạn bè thân
Nỗi niềm chồng chất, lòng ngậm ngùi
Bên đèn tắt đã lâu (?), nhớ chuyện cũ
Tiếng nhạn kêu đứt quãng động giấc ngủ buồn
Mộng xa xôi ngày trở về, trời sáng mà không hay
Đã một năm trời không có thư nhà
Trên sông xanh trăng khói đẹp thay
Trước cổng có ai buộc thuyền buông câu.

Dịch thơ

Ai đâu, mình chỉ với mình
Một thân lữ thứ trăm tình ngẩn ngơ
Bên đèn ngồi nhớ chuyện xưa
Thiu thiu, tiếng nhạn rơi khua giấc buồn
Ơi quê, mộng suốt đêm trường
Mười hai tháng nhỉ, đã biền biệt tin…
Kìa trăng, khói đẹp như tranh
Thuyền ai buộc dưới sông xanh lững lờ...


Bản dịch thơ khác

Bạn bè lữ quán có đâu
Nỗi lòng tự biết, nỗi sầu ngẩn ngơ
Ngọn đèn lạnh, nhớ việc xưa
Lo đêm không ngủ, nhạn thưa đó mà
Cách năm mới được thư nhà
Sáng ngày thấy mộng đi xa trở về
Sông xanh trăng khói mọi bề
Mé ngoài trước cửa buộc kề thuyền câu.
(Trần Trọng Kim)



Thu Tứ
















________
Tên bài nghĩa là “Nghỉ đêm nơi quán trọ”.